thơ họa của nguyễn thành sáng & thi hoàng (258)
THẾ RỒI THÔI
Thế rồi người đã bỏ tôi
Bằng lăng tím rụng tả tơi cuối chiều
Thế rồi người đã hết yêu
Hoàng hôn vật vã tiêu điều chân mây
Thế rồi mình đã chia tay
Ráng chiều đỏ lựng, mây bay hững hờ
Thế rồi hết đợi hết chờ
Mình ta đã hoá người hờ người dưng
Thế rồi hết nhớ hết mong
Thế rồi hoá đá trong lòng người ơi
Thế rồi thôi, thôi thế rồi
Thế thôi, thôi thế thì thôi...thế rồi...
TH
SAO LẠI THÔI
Sao em cứ mãi thế thôi
Bằng lăng tím rụng để tôi cũng buồn
Sao em cứ mãi sầu tuôn
Lệ tình nhỏ giọt trên đường ước mơ!
Sao em cứ mãi thẫn thờ
Hồn tình dờ dật bên bờ ly tan
Sao em cuốn lại vầng trăng
Để đêm hiu hắt, chìm dần bóng đen
Sao rằng như thế hỡi em?
Sao không hiểu được nỗi niềm của tôi
Sao giờ mãi, mãi nói thôi
Sao thôi? thôi mãi, rồi thôi….sao đành!
NTS