nhớ anh tây tiến
Có anh bộ đội Tây Tiến
Đi rồi dân nhớ dân thương
Giúp nhau ngón tay chỉ đường
Chia nhau cái kim dúm muối
Nhường nhau miếng sắn miếng măng
Đường kim vá áo khăn thêu
Vì dân rơi xương đổ máu
Rét nứt chân vẫn chiến đấu
Xa cha xa mẹ miền xuôi
Đói vẫn hát, rách vẫn cười
Yêu núi rừng như đồng ruộng
Yêu bản mường chẳng khác quê hương
Mang súng bom đi giữ tình thương
Thủ thỉ bên tai du kích
Những lời tự tin giết địch
Nên người anh khuyên phụ nữ trồng bôi
Tiếng cười vang hoa nở trong lòng
Mỗi khi nghe bom nổ
Tây lại chôn mươi thằng ở đó
Cho mơ sai quả, cho lúa vàng nương
Mến nhau quen hơi bén tiếng
Đi rồi dân nhớ dân thương
(Chị A – Boọng người Lự kể lại)