sao anh không lấy
Anh bộ đội ơi!
Em cho trứng gà sao anh không lấy
Vài quả trứng gà có đáng mấy
Công anh bằng cái núi Đen Đim
Hay sợ nhà nghèo em phải đi xin
Trứng của gà nhà, nhà em giầu lắm
Em có tám nghìn con trâu đen trắng
Có trăm đồi cỏ để chăn bò
Lúa ở nương từng đàn ngựa đi thồ
Có tràn ruộng dài hai mươi cây số
Có cả sông đánh hàng ngàn thuyền cá
Quả ổi quả đào xếp to hơn núi Sam Sao
Có lợn gà đếm nhiều hơn trăng sao
Vải phủ lên kín Sông Đà không thiếu
Quế trong rừng cho cả đàn voi kéo
Mật ong nhiều hơn nước suối Mon
Hay anh chê trứng gà nhà em không ngon
Để em đi lấy thịt con nai con hoẵng
Hay anh ăn thịt công, thịt vượn
Gà rừng, lợn núi, sơn dương
Ở nhà em cũng nuôi sẵn đầy vườn
Sân nhà em nhiều mỏ vàng, mỏ kẽm
Hay anh chê cái lòng em còn kém
Lòng em như cây mía Mường Lay
Như quả đào Bang Hán, như táo Mường Ngà
Nhưng lòng em cũng như dao cạo nứa
Như quả bầu có đàn khỉ vây quanh
Em cầm dao hát tiếng hát Mường Chanh
Em vác nỏ giây Mai Sơn tên Phủ Vạn
Em đã theo anh đánh Tây nhiều trận
Vạch rừng diệt phỉ biết bao phen
Từ Mộc Châu, Nghĩa lộ đến Điện Biên
Anh đã nói lòng em như nhà rộng
Hay anh sợ mẹ cha mà không nhận
Chính mẹ cha sai em lấy đem cho
Cha mẹ yêu anh, yêu em nhiều đấy
Anh bộ đội ơi sao anh không lấy
Cầm đi không bố mẹ em mắng.
Tây Bắc 12/1957