cô độc
Ta đi đã cuối một con đường
Sức kiệt hơi tàn phủ khói sương
Dừng lại để nhìn và ngẫm nghĩ
Thấy đời muôn vẽ mối tơ vương
Thế nhân hờ hững mặc can qua
Cuối buổi thu vàng thật xót xa
Cảm thấy đau lòng hồn nát rữa
Nhân sinh tăm tối thật ta bà...
Ta trèo qua mấy dốc cheo leo
Nhìn xuống dòng sông xót cánh bèo
Ngẫm thấy thói đời ôi bạc bẽo
Tình ơi vị kỷ giữa lưng đèo
Ta đi khắp hết những đô thành
Ánh mắt xăm xoi nhìn ghét ganh
Thôi chết vì ta vô lý thế
Bởi hồn ta thật quá mong manh...
Ta qua bao ngã giữa mênh mông
Dẫu xác ta nằm giữa cánh đồng
Mưa nắng bão giông ta đã đủ
Ước ao một chút được thong dong
Nhưng rồi chân bước giữa màn đêm
Nản quá!... ôi thôi ! Sương trắng mềm
Ta khóc , ta cười trong mệt mỏi
Để sầu hiu hắt lạnh lùng thêm...
Bài này đã được xem 2696 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|