trống rỗng
Ngọn gió lạnh thổi cành đào lẫy bẫy
Làn sương đêm run rẫy dưới ánh trăng
Em thấy buồn im lặng chẳng nói năng
Đông len lén trên đàng xa em bước
Thu đã úa để mình em đi ngược
Ngược giấc mơ ngược hướng nữa lòng ơi
Giữa màn khuya trăng lạnh cứ chơi vơi
Đời em đó rã rời như gỗ mục
Cơn mua lạnh rạt rào rơi từng lúc
Anh nơi nào đêm gục mộng hồn đau
Đông đã về cơn gió cũng u sầu
Sương lạnh giá khảm mái đầu bạc trắng...
Thu đã chết nằm dưới thềm thầm lặng
Như hồn ai cay đắng đến võ vàng
Gót chân mềm đêm cứ bước lang thang
Lòng trống rỗng lỡ làng đi một kiếp
Bài này đã được xem 1067 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|