cô giáo em
Đêm khuya đèn tắt cả rồi
Xóm làng yên ả,người người ngủ say
Cô còn ngồi đó chấm bài
Bóng in đôi mảnh vai gầy nghiêng nghiêng
Hẳn vì thương lắm đàn em
Nên cô mái tóc bạc thêm mỗi ngày
Ngoài trời hun hút heo may
Sương rơi mỗi lúc một dầy cô ơi !
Thương cô nói chẳng nên lời
Em mong cô nghỉ để rồi sáng mai
Cô còn lên lớp giảng bài
Chúng em khôn lớn từng ngày theo cô !./.