bỗng nhiên
Nhớ ai như nhớ người thương
Thấy con bướm trắng lại tương tư sầu
Thu tàn dưới vạt mưa ngâu
Nhớ ơi đôi mắt rất sâu nỗi buồn
Chiều về trông cánh chuồn chuồn
Hắt hiu trong gió một nguồn cảm lay
Trăng vàng thả bóng đêm nay
Tiễn mây qua núi bỏ ngày theo đêm
Gió buồn ve vuốt tóc mềm
Nhớ ai ai nhớ bóng thềm trăng treo
Trên cành sương đọng cheo leo
Dưới sông thơ thẩn cánh bèo trôi trôi
Ta về ta nhớ mình ơi
Người đi bên ấy có lời bỏ quên
Gió lay mành trúc bên rèm
Quảng Hàn giá lạnh sầu nêm giọt sầu
Đông về thu trốn đi đâu
Để vương mắt nhớ... mái đầu trắng hêu
Đêm nghe thảng thốt vạc kêu
Mới hay ta đã rất yêu nàng rồi...
Bỗng nhiên trong dạ bồi hồi
Tâm tư xao động hồn trôi theo hồn
Trăng tàn dưới bóng mùa đông
Đắng cay loan trải một đồng hoang vu...
Bài này đã được xem 1691 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|