xin nét nhìn cảm thông
Xin người đứng bên ngoài vòng sầu muộn
Để nhìn tôi đang tâm trạng nặng nề
Lòng trĩu buồn với lắm chuyện ủ ê
Nên nét bút rối răm lời bất định
Tôi thổ lộ những lời không toan tính
Một vết đau bởi nhát cứa cuộc đời
Mất niềm tin trước hứa hẹn vẽ vời
Sợ cành cong giữa vô tình gió vít
Những vần thơ ngày xưa tôi đã viết
Êm ả ca dao…da diết ru hời
Hồn nhẹ nhàng theo mây gió muôn nơi
Và dừng lại thả mình trên nệm cỏ
Tình trong veo giữa lối về rất nhỏ
Trái tim yêu bay bổng với mây ngàn
Hồn reo vui theo bước mộng mơ màng
Chợt khựng lại bởi lòng người thay đổi
Chiếc lá khô đâu có làm nên tội
Nằm trong tay lại nát vụn mất rồi
Như niềm tin gục chết ở trong tôi
Thôi lá nhé ! Xin trở về cát bụi
Nào tôi ơi ! Còn gì đâu hờn tủi
Hãy quay về tự an ủi lòng nhau
Lời thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau
Tháng ngày cũ chôn sâu vào dĩ vãng
Vần thơ tôi có vướng gì chai sạn
Lỡ đọc rồi xin đừng trách người ơi !
Một giọt lệ vội rớt xuống cuộc đời
Ngăn không kịp làm mắt người rưng rức.