em nằm viện
Em nằm viện mỗi ngày
Mỗi ngày thêm quẫn dạ
Việc lúc nhớ lúc quên
Thời gian thành nhuế nhoá
Sớm tung chăn rét cóng
Nước buốt nổi da gà
Nồi không vội đặt bếp
Tra gạo bỗng khét mù
Thả con cùng trẻ xóm
Bữa chiều lo bữa mai
Ngửa mặt sờ túi rỗng
Nắm tay ngẩn ngơ cười
Buồn tênh mà ngại khách
Báo cũ đọc không vào
Viết xé viết lại xé
Vo cằm sửng sốt râu
Nhà vắng mặc cửa giả
Vào viện đèo con theo
Gặp mẹ, con oà khóc
Túm chặt áo không về
Bao nỗi ngày biến vụt!...
Nguồn: Thành phố có ngôi nhà của mình (thơ), Tô Hà, NXB Tác phẩm mới, 1988