ám ảnh
Tôi giật mình đánh rơi
Con mèo con xuống giếng
Cái giếng sâu thăm thẳm
Cái giếng sâu kinh khủng
Cái giếng nước trong veo
Tôi cúi nhìn sáp mặt
Con mèo con trắng muốt
Con mèo con của tôi
Con mèo kêu meo meo
Gọ tay tôi quấn quýt
Gọ chân tôi quấn quýt
Con mèo lông dựng ngược
Con mèo đang nhìn tôi
Mắt trong xanh tận đáy
Nước trong xanh tận đáy
Con mèo đang gọi tôi
Bằng những bong bóng nước
Mà tay tôi cứng ngắt
Mà chân tôi cứng ngắt
Con mèo đang giãy giụa
Con mèo đang nhìn tôi
Còng queo còn mở mắt
Ngoẹo đầu còn mở mắt
Tôi giật mình hoảng hốt
Tôi giật mình khủng khiếp
Chao ôi là giấc mơ...
Nguồn: Thành phố có ngôi nhà của mình (thơ), Tô Hà, NXB Tác phẩm mới, 1988