hồn ốm
Vết thương rịn giọt màu tim tím thẩm
Hồn ta đau buồn thấm đến tận xương
Căn bệnh xưa rần rật đục vô lường
Ta để mặc ... chẳng vương tình chạy chữa...
Thây chờ đó... hồn đang tan một nửa
Sóng lòng ta vỗ tứa máu ung sầu
Tít trên cao rồi tụt xuống đáy sâu
Hồn thoi thóp bạc màu trăng trắng phếch
Đã một thủa hồn say mê nhiệt huyết
Hồn ốm rồi nằm liệt giữa mù giăng
Xưa yêu trăng mơ mộng đến cung Hằng
Nay ủ dột mê man chờ tắt thở
Ta muốn hỏi hồn ơi còn có nhớ ?...
Cùng say sưa như thủa mới biết yêu
Vớt hồn lên phơi dưới ánh trăng phiêu
Để hồn dậy giữa chiều buông nắng xế
Có những lúc buồn lòng ta mặc kệ
Chết đi hồn dương thế lạ lắm thôi
Ôm hồn chi cho mặn chát đôi môi
Cho thân mãi tinh khôi và vô cảm...
Hồn vô thức cho chiều về ảm đạm
Tảng lờ trôi để chạm đỉnh sóng đời
Mặc lung lay để bóng đổ mây rơi
Đâu thon thót khi người vừa đằng hắng
Ta muốn hớp một hơi cho đỡ chán
Một ngụm trăng đã ngán cõi trần ai
Mất hồn đi ta đau xót đêm dài
Nhập hồn lại lệ hai dòng lại ứa...
Nếu hồn khỏe mạch nguồn đong đầy nhựa
Lại mê trăng rồi hứa hẹn cùng mây
Để rung rinh khao khát chật bưa đầy
Trăng lại đến trắng hây hây ẻo lả...
Cho hồn chết khỏi thấy đời quái lạ
Chữa cho hồn nghe dạ khúc mùa trăng
Hay là ta ! ... cứ mặc kệ thế nhân
Hãy nhảy xuống vớt thằng hồn đang ốm...
Bài này đã được xem 999 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|