Poem logo
Poem logo

hộp sọ của chính mình

Tác giả: Lâu Văn Mua
Tôi đi tìm kẻ đã giết tôi
lang thang khắp thành phố
nghe gót giày mình vang vọng
giữa những câu nói tử tế.

Ai cũng nhìn tôi mà cười
nụ cười như những chiếc đinh rỉ.
Tôi ngửi thấy mùi thịt cháy
trên bàn tiệc màu kem.

Tôi mở ngực
thấy một cái giếng
trong giếng có dây thừng
và đầu dây buộc lấy tôi.

Tôi tự hỏi:
“Mình có đang sống thật không?”
Tiếng vang trả lời:
“Không cần sống, chỉ cần tồn tại”

Tôi bắt đầu nói chuyện
với hộp sọ của mình mỗi đêm.
Nó bảo tôi:
“Muốn yên thì phải quên”

Và thế là tôi quên
quên mình đã từng khóc.
Quên những đứa trẻ
từng bị bỏ trong hộc bàn.

Đến khi ai đó nói yêu tôi
tôi không biết phải phản ứng thế nào.
Vì tôi đã hóa đá
bằng chính nỗi sợ mình từng đào sâu.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm