cõi phù du
Ta bà cứ ngỡ sân ga
Dừng chân một chốc bao la muộn phiền
Người thì một kiếp truân chuyên
Kẻ thì danh vọng bạc tiền bon chen
Sân si hỷ nộ bao phen
Vô minh ngu muội ố đen tâm mình
Trót sinh trong cõi phù sinh
Bể dâu ngày tháng trầm mình bến mê
Rồi mai cát bụi trở về
Luân hồi sinh tử gần kề bên nhau
Trăm năm một giấc chiêm bao
Hôm nào cửa rộng nhà cao sang giàu
Gia đình, bè bạn xôn xao
Mà nay một cõi đi vào hư vô
Giữa trời hoang vắng nấm mồ
Thân nằm sương lạnh bây giờ còn chi
Người thì hỏa táng lắm khi
Tro tàn một nhúm sá gì phồn hoa
Hương anh linh đến bến xa
Về miền tịnh độ Di Đà chứng minh
Ngàn thu yên giấc thanh bình
Bên bờ giác ngộ giật mình ô hay!