cát lan vàng
Sáng nay mở cửa ngỡ ngàng
Gặp em mặc chiếc áo vàng ra giêng
Bấy lâu ôm nỗi niềm riêng
Đợi em từ sớm đến nghiêng chiều tà
Lòng yêu anh giữ ấy mà
Ấy mà em mãi thẩn tha chẳng về
Lo còn đâu đó mải mê
Hay em ngại cánh bướm quê vườn nhà
Em về gọi ánh nắng qua
Vàng tươi bến đợi chan hòa lòng anh
Đưa tay vén vội thân mành
Gió ơi nhè nhẹ cho nhành khẽ đưa .