miền tối sáng
Giấc mơ trắng giữa trời sâu ngàn tuổi
Tình hoang vu thở đuối hụt hơi tàn
Ai mang yêu ném xuống vực vỡ tan
Hồn ta nát giữa ngàn sau thế hệ...
Lòng sỏi đá để rong rêu bám rể
Ta lặng sầu tay xé nát tầng không
Kiếp phong trần chân dẫm giữa mênh mông
Tâm thác loạn nơi đồng không mông quạnh
Bóp tình chết ngột đi trong ghẻ lạnh
Tay buông tay xa lánh vị ân tình
Cổng thiên đàng im ỉm đóng lặng thinh
Hồn bất định vô hình chung lạc bước
Đời ngắn quá tựa như là bóng nước
Giữa đơn côi ray rứt cả buồng tim
Diễm phúc đâu hoang tưởng giấc hư miền
Miền tối sáng trớ trêu đời miên viễn....
Cứ chăm chút vị tha lòng dâng hiến
Phút đê mê trong biển xót trào dâng
Bọt tung ra đầu sóng giật tung ngàn
Lòng ta bấy đứt ngang thây cuống mật
Ta khờ khạo bởi tình ta chân thật
Đắng nghét môi mi mắt lặng hiu thay
Miệng ta cười nhìn chua chát ngây ngây
Đêm lạc bóng vai gầy ta sương nặng
Trăng phỉ nguyện đứng nhìn trong thầm lặng
Đỉnh nhớ thương giá lạnh ngó như tờ
Gió ngu ngơ lay cánh lá vu vơ
Miền sâu thẳm nhạt mờ ta trở lại...
Nhìn thấp thoáng có ai đang sợ hãi
Có phải em ôm trái chín trên cành
Đã bao mùa thêu giọt nắng mong manh
Trên một lối... bỗng thành ra chiếc bóng....
Bài này đã được xem 907 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|