miễn tội em từng bỏ phế vua
Em phế vua mà em có hay
Ngai vàng bụi phủ, nhện giăng mây
Trẫm như có lửa trong tâm mạch
Ðám thái y buồn bã bó tay
Bỏ trẫm mà đi không cáo biệt
Lầu son còn đượm phấn hương thừa
Ngọn đèn loan phụng còn leo lét
Ðàn nguyệt đêm đêm thoảng gió đùa
Trẫm muốn tru di đám ngoại thần
Cô di tỷ muội chẳng can ngăn
Nơi nào em tới niêm phong hết
Cho hả lòng đây nhớ ái khanh
Khanh sợ rồi chưa, nghĩ lại chưả
Thiếu em ngôi báu bỗng dưng thừa
Thì thôi ấn kiếm trao em hết
Miễn tội em từng bỏ phế vuạ