miên khúc
Có những lúc
ngây ngô như tượng đá
Vạt cỏ mềm óng mịn búp tơ non
Có những lúc
tan chảy vào mê đắm
Gầm gào cơn...
sóng dội thác dồn
Có những lúc
dịu dàng em quá đỗi
Mắt môi nào mời gọi lối thiên thai
Có những lúc tan chiều lụi nắng
Tìm nhau nơi sóng vỗ trăng cài
Có những lúc
tình bỗng òa phiên khúc
Nốt trầm loang xô phím đắm vần thơ
Anh lặng lẽ đợi giọt mùa thoả khát
Bờ môi em ướp mật giấc mơ chờ
Có những lúc
miền xưa về thắp lửa
Dỗi hờn nào cháy lại nửa miền đau?
Ngược đêm trắng
thấy bình minh vẫy gọi
Xuân bừng lên run rẩy những sắc màu.