tình lệ giang 05 2016
Đời phiêu lãng bụi mờ bước chân hoang,
Chiều Nay dừng ngắm bến sông trăng ngà,
Dòng sông in bóng con đò,
Lòng buồn lặng tựa như sông.
Đêm nay chưa biết đi về chốn mô,
Gặp em trên bước phiêu du,
Nếu anh không ngại sang sông ghé nhà.
Nhà em một nỗi cô đơn,
Mẹ em đã mất cha em mù lòa,
Đêm về chuốt những ngọn tre,
Mai đem ra chợ ngân nga sự đời.
Tâm tư trao gởi đôi lời,
Duyên tình chớm nở con đò Lệ Giang.
Đời anh sương gió phong trần,
Thương anh một nổi chốn răng đợi chờ,
Thương em nhớ lại con đò,
Thuyền em cặp bến anh về với em,
Thuyền em lướt nhẹ đêm trăng mơ màng.
Đời nghèo anh còn phiêu lãng mưu sinh,
Làm sao tránh khỏi đêm dài đắn đo,
Liệu anh thương mãi con đò trôi sông,
Than thân trách phận sao đành,
Thân này bảy nổi ba chìm phong sương,
Thương thay bỡi một duyên tình,
Lệ Giang in mãi bóng hình đôi ta.
Ngờ đâu đời lắm gian truân,
Tôi ra đi vì một nổi niềm riêng,
Để lại một bóng hắt hiu con đò,
Lệ Giang xanh, xanh mãi đợi người,
Một chiếc lá rơi bên thềm cũ,
Ngở bước chân ai lạc lối về.
Nhà nghèo xóm vắng bên sông,
Thư từ ai dễ đưa tin,
Bao năm biền biệt xứ người,
Tây phương xứ sở phồn hoa,
Nhà cao cửa rộng phố phường khang trang,
Tâm tư hoài niệm cố hương.
Cơ may một chuyến bay về thăm quê,
Về đây thăm hỏi đầu làng cuối thôn,
Người trên xóm dưới kể rằng.
Nhà nghèo phận gái không chồng mang thai,
Nhục buồn bởi những mĩa mai,
Đắng cay trước những thị phi,
Người em gái đó bỏ làng tha phương.
Hai dòng lệ tôi thắm bờ môi mặn mà,
Giữa chốn bụi trần lạc mất tình duyên,
Lệ Giang ghi dấu tình sầu ngàn thu./.