ru anh
ngả đầu vào vai em đây
vai dẫu có gầy nhưng đủ an yên
ngoài kia giông bão xô thuyền
thì đây bến đợi em nguyền chờ anh
bước cao thấp, bước chênh vênh
chân thời đã mỏi đừng quên quay về
đùi em làm gối anh kê
khép ngoan mi mắt cơn mê qua rồi
tóc nào phai giữa bụi đời
bao khó nhọc, bao rã rời anh mang?
bao cay đắng, bao phũ phàng?
em thu vào hết nhẹ nhàng môi hôn
cho em uống cạn giọt buồn
những xưa cũ những lần thương nát lòng
mà anh về chỉ tay không
giờ, em dốc cạn tim hồng trao anh
lần theo khuy áo mỏng manh
nơi lồng ngực chỗ nào dành cho em?
một đời muộn những ấm êm
em xin đổi lấy bằng đêm vợ chồng
bao ân ái, bấy mặn nồng
em thời cháy đến kiệt cùng vì anh
trao người sắc lá còn xanh
đến ngày lá úa… chắc dành riêng em?
hôn em đi, hôn thật êm
để em chẳng tỉnh giấc miên man này
ru anh… hay chính mình say?