mơ!
( Tặng Nhất Minh)
Nghe khắc khoải lời thương tình tinh khiết
Em quê mùa giữa biêng biếc biển xanh
Mơ không đòi hiện thực trong mắt anh
Sao gai góc lời Thơ Tình Nàng Cóc.
Nắng rụng rời trên tay em mời mọc
Giọt điên cuồng bấu víu sợi tóc non
Sờ tên ai trong tim đó vẫn còn
Đâu khập khiễng một vũng trời cô độc.
Chiếc sọ đầu nằm trơ vơ lăn lóc
Mưa rùng mình, mưa móc cuộc đời trôi
Cánh đồng khô in bóng ngã lưng đồi
Trang facebook im lìm từng hương cũ.
( Sài Gòn, 29/4/2017)
Bài này đã được xem 870 lần
|
Người đăng:
|
vanau
|
|
|