tăng thêm
Tăng Thêm
Có phải vì tôi đã quá thương
Để rồi tan vỡ biến thành chuông
Chiều chiều lư lắc bầu tâm sự
Trổi khúc thê lương vọng nẻo đường?!
Ngày chẳng muốn môi nở nụ cười
Âm thầm, lặng lẽ, chỉ mình thôi
Say sưa công việc không ngơi nghỉ
Cố gắng mà quên khắc khoải đời
Thỉnh thoảng dừng tay, mắt chẳng lay
Như vào diệu vợi kiếm tìm ai
Đăm đăm một thoáng rồi đưa xuống
Giấy trắng nằm kia, thả nét dài
Tôi muốn hỏi người bên mé sông
Có còn gửi nữa cái gì không?
Mà sao mãi đóng im lìm cửa
Cho kẻ bờ đây chạnh nỗi lòng!
Khiến giấc bình yên mỗi độ nào
Mơ màng đỉnh mộng hái vì sao
Giờ thành canh cánh niềm thao thức
Trăn trở đêm thâu, mỏi ánh sầu
Rồi đây thắm thoát chuỗi thời gian
Biết có phôi phai cảnh phũ phàng
Khi vẫn lững lờ con nước chảy
Dòng sông vắng bặt chuyến đò ngang…
Tất cả thôi thì trải dưới thơ
Con tim rỉ máu tự bao giờ
Dẫu nay tiếp tục lần đau rỉ
Chỉ giúp tăng thêm tiếng nhỏ mà!
30/4/2017
Nguyễn Thành Sáng