buồn xa vắng
Thôi rồi sáo đã sang sông
Thôi rồi cải đã ra ngồng vàng hoe
Bây giờ đã khuất lời thề
Mình tôi mơ một lối về chông chênh
Lời xưa chẳng thể để dành
Câu yêu thương cũ mong manh cạn rồi
Người xưa giờ đã bên nôi
Ru theo cánh võng à ơi bồng bềnh
Một mình ta đứng buồn tênh
Dòng đời thác lũ gập ghềnh… nhớ em.
Lê Gia Hoài