chiều đang rụng
Cuộc đời tựa như dòng sông nghiệt ngã
Sức hơi mờ phiến đá mọc rong rêu
Để tháng năm hồn thất lạc phiêu diêu
Nghe đau đớn trăm điều sao cay đắng...
Cúi đầu bước bên lề đường nhạt nắng
Bóng hoàng hôn thầm lặng đến ngỡ ngàng
Gió rung rung lay động ánh tơ vàng
Tay chới với ôm ngang luồng không khí...
Cắm đầu chạy mà đầu đâu suy nghĩ
Sức hơi đâu kịp lý lẽ với đời
Ánh tà dương lịm chết giữa chơi vơi
Ôi tội nghiệp !... rã rời hồn ta quá !.
Thật khốn nạn cho thân ta quái lạ
Mạt kiếp hèn như đã có từ lâu
Thủa sinh ra cho đến lúc bạc đầu
Không văn tự đời bâu hồn xé xác ...
Ta tan nát nhìn đời như cỏ rác
Hét khao lời đến lạc giọng mòn răng
Chẳng ai thèm để ý ...đến ta
chăng !...
Ôi !... chiều rụng.... ngáng ngang đường ta bước....
Đông Hà, Quảng Trị. 19.05.2017. - Họa thơ MUL
Bài này đã được xem 705 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|