vấn thiên
Gót hồng trần chẳng còn mấy dài xa
Ta vẫn hiểu đời kia là ảo mộng
Thế kỷ rồi cũng đi qua thật chóng
Cớ sao lòng mãi gióng khúc sầu bi?
Cõi trần ai ở đó có hay gì?
Mà nhân thế vẫn lầm lì níu kéo?
Để oan hồn nghiệt ngã hoài kêu réo
Mặc vô thường làm khô héo tim gan?
Hỡi cao xanh! Đấng ngự trị thiên đàng!
Cho ta hỏi muôn vàn câu khắc khoải
Vẫn dằng xé con tim ta mãi mãi
Cho bao đêm vẫn trải tiếng bi hờn...
Có bao giờ chấm dứt nỗi cô đơn?
Có một ai được vuông tròn đạo nghĩa?
Có việc gì không còn là khó - dễ?
Có thánh nhân là kẻ chẳng phàm phu?
Nào ai là kẻ giỏi với người ngu?
Nào thiên đường? Nào ngục tù bể khổ?
Nào thiên duyên hay nào là phận số?
Miền cực lạc nào đó có hay không?
Còn nhiều câu tôi muốn hỏi riêng ông
Mà chỉ e quá dài dòng rắc rối
Lại sợ rằng ông chẳng nghe tôi nói
Để cho đời ghán tội kẻ khùng điên.
Hỡi thế gian! Bấy kẻ vẫn ưu phiền
Giấc vô thường liệu bình yên như thế?
#SôngLam _ 10.03.2017