mãi đợi (bài thơ đạo vận)
Rêu phong lối cũ
Thêm ủ ê sầu
Cảnh xưa người đã về đâu
Vô tình rớt lại gam màu nhạt phai
Bao ngày xa vợi
Lòng đợi có mòn ?
Mà sao những buổi hoàng hôn
Vẫn đau đáu chiếc lá buồn rụng rơi
Đầu hồi xót dạ
Cảnh đã đêm tràn
Người đi lắm nẽo dọc ngang
Có khi nào chợt ngỡ ngàng bước chân?
Lên ngàn xuống bể
Nhân thế nhiễu nhương
Lối về vẫn một con đường
Có người mãi đợi còn vương vấn gì ?