mưa!!!
MƯA
Mưa New York, mưa giông như kéo bão
Mưa Cali buồn, níu áo tình nhân
Có mưa nào, cho tôi thấy thật gần?!!!
Sài gòn cũ, của những lần vào Hạ
Bao nhiêu năm, mà chừng như xa quá
Thuở tắm mưa, dưới máng xối hiên nhà
Đã một thời, quen dào dạt mưa sa
Giờ mưa xuống như giọt ngà cô độc
Giờ dẫu mưa, tôi chả cần leo dốc
Chẳng đầu trần, chẳng lê ướt chân son
Từng giọt mưa, như lại cứ hao mòn
Chút dấu ái, cùng núi non cây cỏ
Mưa tha hương, buồn vương từng cơn gió
Lạnh ngoài da, mà thấm suốt tâm linh
Mưa nhẹ rơi, mà trầy xướt an bình
Còn đâu nữa, thuở bình yên thính vũ
Mưa tha hương, mãi không là mưa cũ
Của ấu thơ và của những mùa Thu
Bởi tình thân đã xa cách mịt mù
Mưa se lạnh theo sương mù loang trải
Mưa Cali lạnh, sầu, khắc khoải
Không giận hờn như con nít đòi oai
Không trầm tư như thiếu nữ trang đài
Chỉ khe khẽ, mệt nhoài đời lữ khách!
Có những chiều, mưa về reo bên vách
Cũng hân hoan, tí tách, từng giọt buông
Nhưng trong tôi vẫn thoang thoáng nhẹ buồn
Vẫn lạc bước, chiều mưa khuôn viên cũ
Thì thôi nhé, mưa ơi xin nhắn nhủ
Xin đừng về, dù nhè nhẹ râm ri
Có ghé thăm cũng khe khẽ thầm thì
Đừng lạnh buốt, thưở xuân thì đã mất
Đừng buồn tênh, thoáng qua, nhưng rất thật
Đừng dây dưa, mà không thật thuỷ chung
Đừng giăng mây, u ám với chập chùng
Và xin chớ, đừng lạnh lùng…mưa mãi !
Sài gòn xưa, mưa mát lòng, sảng khoái
Mưa nơi này, gom hoài bão tan xa
Thượng đế ơi, xin mưa chớ nhạt nhoà
Bao ký ức, như giọt ngà tan vỡ
Mưa hãy về, cho ta gom nỗi nhớ
Viết thành thơ, ghi lại thưở hồn nhiên
Đón chiều mưa, với mơ ước thật hìền
Mưa nhân ái, gội ưu phiền, mưa nhỉ.