lâu rồi ta chẳng lại gần hơn ta
LÂU RỒI TA CHẲNG LẠI GẦN HƠN TA
Mãi hoài thế vô vàn con sóng nhỏ
Chẳng lại gần cũng chẳng giấc riêng mơ
Bởi thời gian trôi lạc khúc sông thơ
Để dường như quên những lời gió hát
Nắng rụng rơi đêm nương miền trắng cát
Bản nhạc chiều đá sỏi lắng im nghe
Biết hôm mai có lại sẽ trở về
Mùa cứ đi mặc ta cùng cháy khát .
Phạm Kiên