này em có dám
Anh đã chạy khắp trăm mùa đau điếng
Để tìm em quanh lỗ miệng nhân gian
Anh rát lưỡi bỏng môi và nói chuyện
Chuyện chúng ta như suối chảy ngược xuôi ngàn
Em lắng nghe lần đầu em rất thích
Lần thứ hai em rối bận nhiều khi
Lần thứ ba em giận hờn tuyệt đích
Chửi anh khùng rồi ngoay ngoắc bỏ anh đi
Và nhan sắc em không về lại nữa
Kể từ hôm trời tuyết phủ lên rừng
Áo lông cừu thôi rụng quanh lưng
Anh đứng lại một mình bối rối
Anh đã định một lời chi để nói
Giữa trần gian anh định nói một lời gì ?
Mà lời ấy bỗng như là tiếng gọi
Của thú rừng - chẳng ai hiểu nghĩa chi
Nhưng em ạ, vẫn còn anh ở đó
Và em yêu ! Em còn ở đó mịt mù
Vùng nhan sắc thiu thiu và lổ đổ
Hội ngộ này êm ái nhẹ như ru
Em sẽ đẹp như mùa xuân sẽ đẹp
Em sẽ xinh như hoa nụ còn xinh
Và đứng đó hai chân em mở khép
Đẩy anh vào trong tiếng gọi "sư huynh"
Anh đáp lại: kính thưa sư muội
Muội yêu huynh - huynh yêu muội, thiệt lòng
Nhưng bỗng chốc một thứ gì rất bụi
Rất não nùng trong vô tận thong dong
Vì chúng ta vẫn còn chung sư phụ
Ngồi chồm hổm trên cao theo dõi mối duyên này
- Muội có dám cùng huynh làm một vụ
Phản sư môn, rồi sau đó chết tan thây ?
Bài này đã được xem 1010 lần
|
Người đăng:
|
Lý Bá
|
|
|