nhường dép
Anh sẽ cần nó hơn tôi
Vì đường chông gai lắm đấy
Nơi nào đôi chân anh trải
Là luôn đầy rẫy gập ghềnh.
Nẻo đường xa vắng mông mênh
Tôi nhường.... Mang đi đừng ngại!
Rồi mai nắng sương dầu giãi
Phong phanh một kiếp con người.
Nhìn tôi anh nhoẻn miệng cười
Mà đôi mắt sâu đẫm lệ.
...
Đêm nghe vầng trăng khẽ kể
Người khùng mộng đẹp nói mê.
________________________________
PHT