miệt mài
Bạn thử sống đi, với tình thương kẻ lạ,
Sẽ hiểu tôi nói gì, khi than vãn xót xa,
Bạn thử sống đi, với thành kiến rên la,
Mãi dồn dập cứ như là ác mộng...
Bạn hãy sống, như tôi đã từng sống,
Giữa người thân, xã hội, kiểu hai lòng...
Trói linh hồn, nên đau khổ long đong,
Hãy sống thế, để dừng mơ với mộng!
Vâng đúng thế, tôi vẫn luôn trông ngóng,
Một ước mơ, giữ hồn lắng, sạch trong,
Đời phong ba, cứ chia ngã, ngăn dòng...
Tôi bơi ngược, nhìn đời hồng...bên ấy
...
Tôi thế đấy, vẫn còn đang vùng vẫy,
Vẫn chờ người...có thể thấy vì sao...
Tim tôi đau và lý chí lao đao...
Vẫn chờ đợi một phép màu cứu rỗi...
Tôi thế đấy, dẫu buồn nhưng không hối,
Cố gắng nhiều rồi, tùy duyên phận thôi,
Kiếp này đây, sẽ gắng hết sức tôi...
Có thể sẽ tự mình ngoi ngóc mãi...
Vậy thì nhé, xin thôi dừng ái ngại,
Cũng xin đừng phê phán, chê bai...
Ngày mai nối tiếp những ngày mai,
Tôi nhìn lại, vẫn miệt mài gắng sức.
January 18th 2017