nhớ sông xanh
Dòng sông ấy, từng soi mình một thuở
Tuổi hai mươi tim loạn nhịp bồi hồi
Yêu thế mà, ai nghỉ chuyện phai phôi ?
…rồi không gặp, giờ đời hao quá nửa.
Em ngày đó…dịu dàng bên song cửa
Lúm đồng tiền,tư lự nét thơ ngây
Lời chưa trao nhưng tình đã thật đầy
Tay chưa nắm mà lòng yêu tha thiết.
Rồi chinh chiến có người đi biền biệt
Tuổi học trò…đâu nữa chuyện đón đưa
Những tình thư xa quá cũng dần thưa
Tình non trẻ…héo tàn trong nuối tiếc.
Chuyện thời xưa có một vầng cổ nguyệt
Mơ ngàn năm đắm đuối giữa sông xanh
Bổng tan hoang vì đổ nước tan thành
Đành khép lại trang tình thư diễm tuyệt.
Sông xanh ơi! Bao năm trời cách biệt
Sao bây giờ sóng dậy trắng lòng tôi
Xa ngàn phương đất tưởng gặp lại trời
Ai lẩn thẩn mang sông về trước ngõ.
Khuya thấm lạnh xót tình xưa đã lỡ
Lâu lắm rồi mà lòng chẳng nguôi ngoai
Mặc tháng năm vàng lá rớt theo mùa
Còn một chiếc níu cành trong thinh lặng.
Sông hờ hững và bóng rằm nghèn nghẹn.
Tình ban đầu hồ dể mấy ai quên
Để bây giờ trong quạnh quẻ mông mênh
Trăng tìm mãi một dòng sông lơ đãng.
Sông hoài trôi nên hồn trăng trống rỗng
Từng cánh buồm theo gió lộng ra đi
Sóng trùng khơi vùi dập tuổi xuân thì
Cuộc miên viễn không hạn kỳ phiêu dạt.
Hà Thanh hởi ! Ngang trời vang tiếng vạc
khúc nguyệt cầm cũng bấy nát cùng trăng
Dòng sông trôi in nhạt dáng cung Hằng
Bỗng sóng vổ xé tan tành bóng Nguyệt…
Ta bất lực trước niềm yêu khôn xiết
Tạ từ sông !...còn nuối tiếc bao điều
Dưới muôn trùng trăng mấy độ cô liêu
Trả em lại... ánh vàng tan đáy nước.
Mai Đình Dân