xin gởi trăm năm tiếng vổ tay cười
Ngày còn lại bóng vàng trên đỉnh núi
Sắc tàn phai đã nhuộm ánh trăng rơi
Trăng vẫn thế, từ hồng hoang nguyên thủy
Lạnh lùng soi lên vạn nỗi đau đời
Soi con nước thì thầm lời trăn trở
Một đời sông lận đận chuyện đầy vơi
Hướng về biển tìm ánh dương chiếu rọi
Dọn rong rêu cho quang sạch cuộc đời
Từ thượng nguồn sông vất vả về xuôi
Ôm khát vọng chở phù sa vá biển
Bao gian nan vẫn không ngừng luân chuyển
Mãi nâng niu từng phận số sa bồi
Ta cánh bèo, đã lạc mấy dòng trôi ?
Giữa mênh mông lại mơ về nguồn cội
Cuộc Trần ai lở chọn đời trôi nổi
Tử sinh này phó mặc sóng trùng khơi
Phút không ngờ, thôi xin cũng tay lơi
Giây bất trắc, có gì đâu hụt hẫng
Qua trăm năm ... là đến miền vô tận
Dẫu tàn phai xin cũng vỗ tay cười .
MĐD