tâm sự với hàn
Hàn Mạc Tử ông nào tận khổ
Tôi đây lòng loang lỗ buồn đau
Hồn ông thoát cảnh muôn màu
Hồn tôi máu nhuốm hoen sầu nhân gian
Ông ốm chết chẳng mang thù hận
Tôi vật vờ tan bấn oan sai
Đêm dài giá buốt hình hài
Trăng đâu nửa mảnh hỏi ai cắn nhầm
Tôi thầm lặng đau thâm dạ ruột
Chết chẳng xong cố nuốt hận đời
Sầu cao như núi trời ơi !
Thù không muốn trả để vơi nỗi lòng
Đêm nhắm mắt nằm trong tủi nhục
Thấy ông về hát khúc tình thi
Tôi thèm mà chẳng nói chi
Giá như tôi cũng bệnh vì như ông ...
Sống không nổi chết không thể được
Xác hao mòn mắt ngước dòm trăng
Đêm nay trăng khuyết đầu làng
Tôi nghe mây khóc ngỡ ngàng đời tôi....
Nhìn chiếc lá đang trôi lơ lửng
Mùa thu sầu lặng đứng buồn tênh
Bóng trăng khuyết nửa chênh chênh
Bóng tôi như đã trương phềnh từ lâu
Nhìn thế thái đẫm mầu chua chát
Để chiều buồn vỡ hạt nắng thưa
Mây sầu chưa muốn làm mưa
Thu chưa chín rộn tôi vừa héo khô...
Mái tóc rối lõa lồ vành trán
Thu chạnh vàng chiều chạng vạng sương
Nỗi lòng tôi bấn như tương
Mắt đời lạc cảnh ông tường tỏ không ?!...
Hàn Mạc Tử hỏi ông câu nữa
Lỡ như trăng có chửa thì sao
Cớ gì cứ cột tôi vào
Trăng thu mãi mãi cấu cào hồn tôi...
Bài này đã được xem 731 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|