phù vân với trăng
Phù Vân Với Trăng
Chiều cuối hạ phương trời bên ấy
Nhìn lá vàng cuốn lại chờ rơi
Lòng anh cảm thấy sầu tơi
Trầm ngâm nghĩ ngợi chuyện đời thế nhân!
Cảnh dâu bể muôn phần thay đổi
Kiếp con người sớm tối bèo mây
Mới vừa nhìn thấy đâu đây
Chỉ trong khoảnh khắc xa bay khuất mờ
Vòng danh lợi vật vờ trước mặt
Kẻ đạt thành, kẻ mất hôm kia
Tợ như một ánh trăng khuya
Khi treo đỉnh núi, lúc về lưng non
Mới đó mà hoàng hôn đã điểm
Bánh xe đời một chuyến đi qua
Giờ đây cảm thấy xót xa
Nghẹn cho chạnh khuyết để mà đớn đau
Thu chưa đến, lá sầu đã có
Chỉ ít ngày theo gió lìa cành
Một thời lủng lẳng tươi xanh
May nầy biến đổi thôi đành rụng đưa!…
Cảm xúc lắm vần thơ dào dạt
Chứa chan niềm chất ngất yêu thương
Tợ như chiếc bóng bên đường
Âm thầm lặng lẽ, nỗi buồn trong tim
Tôi một cánh, cánh chim sớm gãy
Suốt chuỗi dài bóng tối phủ giăng
Tấc lòng hướng vọng xa xăm
Phù vân vẫn hiểu! Nhưng trăng vẫn tìm!
25/8/2017
Nguyễn Thành Sáng