dù rằng một chút
Có nỗi đau nào xé nát tâm can
Buồn giãy chết giữa ngàn khơi thế kỷ
Nỗi niềm chất lớn hơn trời thế nhỉ ?!
Để nỗi sầu âm ỉ giữa màn đêm ...
Nỗi đau càng chồng chất mãi đầy thêm
Tình vị kỷ lạnh thềm trăng cành liễu
Hồn người cóng nằm im như hoang miếu
Trước biển sâu không hiểu hết lòng người...
Nạn kim tiền điên loạn cả khoảng trời
Từ đỉnh núi một đời hôn bấn nát
Đến lòng biển cũng lầm than xao xác
Thu héo gầy tan tác lá vàng rơi
Có anh hùng cũng chết đứng giữa trời
Quyền lục trói bóp hơi cho cùng kiệt
Gan chì sắt nuốt nào trôi chì chiết
Mặt tối tăm lời miệt thị hoang điên
Mắt oai thần bỗng chốc phải dịu hiền
Hồn oanh liệt để miền mây ngự chiếm
Bởi xu nịnh đã hà hơi lấp liếm
Kẽ gian thần phù phiếm hết không gian
Chí khí chìm dưới đáy vực tro tàn
Bầu nhiệt huyết tiêu tan theo sương khói
Hỡi kẽ sỹ sao im hoài không nói
Mặc lòng nhân uống đọi máu tanh lòng
Đêm lén nhìn le lói sót ánh hồng
Nhân tâm sạch giữa dòng trôi mù mịt
Lòng người sáng trong điêu tàn còn ít
Hình như đang ... cố xích lại gần nhau...
Đông Hà, Quảng Trị. 02.09.2017
Bài này đã được xem 1036 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|