Poem logo
Poem logo

bóng hình dĩ vãng

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Bóng Hình Dĩ Vãng

Nay đã xế, khung trời dần tắt nắng
Ánh nhạt chiều trĩu nặng sắc tàn phai
Cả bốn phía đâu đây chìm im lặng
Khép từ từ, trầm lắng đợi vòng xoay!

Tận trên cao ngọn gió ngàn vẫn thổi
Đẩy xám mờ lao tới cõi xa xăm
Dưới dòng sông lăn tăn vờn trôi nổi
Đám lục bình vời vợi kiếp lang thang

Thuyền của ai, chiếc thuyền con bé bỏng
Vẫn lần theo gợn sóng lướt về xa
Dẫu bốn phía ráng tà đang lụn bóng
Thản nhiên chèo, khua động cuộc bôn ba!…

Còn những kẻ đã bước thẳng trên đường
Đầy sỏi đá, phong sương thời xuân trẻ
Giờ hoàng hôn, quay về niềm vọng tưởng
Có nghe từng âm hưởng vọng lê thê?

Vậy mà sao dĩ vãng cứ vặn mình
Rồi lăn lộn ảnh hình nơi khóe mắt
Khiến cho lòng chất ngất phải lặng thinh
Nhìn lá đổ, nghẹn tình rơi rụng mất

Thương nằm đây, vương vấn hãy nằm đây
Chuỗi năm tháng luôn hoài như nhịp thở
Kỷ niệm xưa em đó sát bờ vai
Ẩn hiện giữa tim nầy, trong nỗi nhớ

Bởi định mệnh, cung đàn theo gió quyện
Khúc du dương xao xuyến mảnh hồn đan
Bỗng đứt sợi dây đàn đành vỡ tiếng
Khiến trọn đời lưu luyến một vầng trăng!...

13/9/2017
Nguyễn Thành Sáng

NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm