tột cùng
SAU CÙNG
Em nhón chân trần qua phố vắng mưa đêm
Đánh rơi trái tim vào miên man cảm xúc
Nốt nhạc vang lên nỗi u buồn vô thức
Vết cắt guộc gầy nơi đáy mắt cô đơn
Trên những ngón tay này em kìm nén đau thương
Đôi môi rẩy run giấu hoang mang sợ hãi
Nếu như lúc này em không còn tồn tại
Trong ký ức hư hao của tất cả loài người
Bóng tối thẳm sâu muốn xô nát bầu trời
Em ngã giá cuộc đời làm cánh buồm bé nhỏ
Lạc lõng chênh vênh đắm chìm vào bão tố
Giằng xé linh hồn trong tiếng gió ăn năn
Em bất chấp cả sự chết chóc trổ mầm giữa thâm tâm
Để lấp đầy cán cân vốn đã nghiêng quá nhiều về số phận
Phải sống như kẻ dối lừa thành thực nhất
Hay khóc như người đàn bà yếu đuối nơi thế giới lạnh căm.
NVH