bản năng
(STLB khoán thủ)
KHÔNG còn nhớ tự bao giờ nữa
CHỈ riêng mình gõ cửa tình yêu
GIÓ hoang gọi gió tiêu điều
LÀM tim thổn thức buồn hiu hắt buồn
CÂY ủ rũ trái còn chửa chín
RỤNG rời khâu vết kín thời gian
LÁ rơi hoa cũng phai tàn
NÀO ai chốt cửa trần gian thuở nào
RIÊNG ta gửi nhớ vào đêm vắng
MÂY mù giăng giọt nắng ngủ vùi
NGHIÊNG nghiêng chăn chiếu ngậm ngùi
NGẢ đường ta tiến, em lùi lại sau
VẦNG dương lúc xóa màu tăm tối
TRĂNG lại đi lạc lối u minh
THÌ thầm câu hát ru mình
EM gieo chi giấc siêu hình trăm năm
HÃY cứ để con tằm nhả kén
NHỚ nhung tuy chưa bén vàng tơ
CHO nên khao khát bơ phờ
RẰNG xa nhau mấy ai chờ đợi nhau
TA hé cửa tim dào dạt lại
YÊU người nên mãi dại khờ đau
KHÔNG còn thương tiếc chi nhau
CHỈ xin một khắc tâm cầu nguyện thôi
BẢN nhạc viết sai lời thuở trước
NĂNG nổ xây mộng ước chung hòa
DẠI khôn khi đã hiểu ra
KHỜ yêu ai chẳng trải qua cõi này
KHÔNG CHỈ GIÓ LÀM CÂY RỤNG LÁ
ĐÂU RIÊNG MÂY NGHIÊNG NGẢ VẦNG TRĂNG
THÌ EM HÃY NHỚ CHO RẰNG
TA YÊU KHÔNG CHỈ BẢN NĂNG DẠI KHỜ