trăng - thơ
TRĂNG - THƠ
Khi xưa bến nước cung đàn
Em là nàng Nguyệt anh là chàng Thơ
Đôi bờ cành trúc lẳng lơ
Giữ lòng một dạ, hồn thơ trăng vàng
Trăng soi bóng nước mơ màng
Vội vàng nét mực, sợ làn trăng tan
Trăng trêu ngòi bút thở than...
Trăng đùa tình bạn, sao mang nỗi niềm
Khi vui sáng tỏ bên thềm...
Khi sầu lẻ bóng, trăng liềm tủi thân!
Dáng gầy nhẹ bước bâng khuâng
Thi nhân mở lối, dừng chân trăng vàng
Khúc thơ dấu phận bẻ bàng
Rộn ràng thi pháp cho nàng trăng vui
Trăng soi cánh Hạc về xuôi
Trăng vờn cành liễu, hồn tôi hững hờ
Yêu trăng, biết tự bao giờ?
Đắm say vần điệu lượn lờ trong trăng
Nỗi lòng viễn xứ băn khoăn
Áo nàng Hạ Nguyệt làm tăng nỗi niềm!
Kim Minh