Poem logo
Poem logo

những chuyện tình dang dở 27 (truyền thuyết hoa cỏ may)

Tác giả: Diệp Ly
NHỮNG CHUYỆN TÌNH DANG DỞ
* * * * * * * * * * * * *
27

TRUYỀN THUYẾT HOA CỎ MAY
💔💔💔💔💔
Nếu có lần lạc bước lối cỏ may
Nhìn màu tím trải dài theo làn gió
Nghe hoa kể về chuyện tình dang dở
Để thấy mình trăn trở một niềm thương.

Lòng thủy chung muôn thuở mãi còn vương
Dẫu biệt ly đoạn trường bao cay đắng
Trải bão giông dãi dầu trong mưa nắng
Vẫn rạng ngời đằm thắm nghĩa tình sâu.

Chẳng ai còn nhớ rõ đã bao lâu
Lòng nhân thế nghẹn ngào vì nuối tiếc
Có hai người yêu thương nhau tha thiết
Dù trái ngang cách biệt chữ sang hèn.

Họ chờ nhau nơi hò hẹn thân quen
Tim xuyến xao giữa miền hoa cỏ biếc
Trao cho nhau nồng nàn từng ánh mắt
Khi chân trời tím ngát ánh hoàng hôn.

Mẹ cha nàng cương quyết chẳng thuận ưng
Chàng mồ côi không thân bằng quyến thuộc
Nghẹn bờ môi đau thương tim trào ngược
Biết làm gì để được trọn đường duyên.

Lệ thương sầu ướt đẫm má thuyền quyên
Ôm tâm sự muộn phiền đêm thao thức
Từng niềm riêng làm con tim day dứt
Nhìn trăng tàn chìm khuất nẻo trời xa.

Sao đoạn đành để duyên nợ phôi pha
Họ cùng nhau trốn nhà sang xứ khác
Chẳng ngại chi chuyện gió sương lang bạt
Chỉ nguyện cầu bền chặt chữ tình chung.

Cảnh cơ hàn với ngày tháng long đong
Chàng xót thương má hồng vương phận bạc
Không đành tâm nhìn hương phai phấn nhạt
Mái tranh nghèo chôn chặt một đời hoa.

Gói hành trang chàng sương gió bôn ba
Dặm đường dài phương xa tìm sinh kế
Lời ly biệt nghẹn ngào rưng rưng lệ
Hẹn năm tròn trở lại với người thương.

Khép cửa lòng giữ chặt chút dư hương
Bên gối chiếc canh trường bao nhung nhớ
Nguyện bình an cho người nơi cách trở
Mộng tao phùng một thuở vẹn niềm tin.

Hết hoàng hôn rồi lại đến bình minh
Nàng lặng lẽ nép mình trong chờ đợi
Mà người đi cứ xa xôi vời vợi
Nên quyết lòng tìm lại bóng hình ai.

Mòn gót chân trên muôn dặm đường dài
Bao mùa trăng tàn phai trên mái tóc
Chẳng quản chi gian nan hay khó nhọc
Bước độc hành gai góc chẳng hề than.

Rồi một ngày khát vọng đã vỡ tan
Nàng mòn mỏi hơi tàn vì kiệt sức
Mộng tương phùng tan theo dòng nước mắt
Mà người còn xa khuất biệt mù khơi.

Mảnh hồn sầu héo úa giữa đơn côi
Xác thân nằm chơi vơi miền đất lạnh
Từ nơi nàng chết đi trong cô quạnh
Một loài hoa bịn rịn bước chân người.

Gió thương tình mang đi khắp muôn nơi
Để cỏ may tìm người trong quá khứ
Để ngàn sau nặng lòng từng con chữ
Viết chuyện đời dang dở một loài hoa.

Nếu mai này đôi mình có cách xa
Nhìn màu tím nhạt nhòa trong thương nhớ
Đừng hờn trách sao tình ta tan vỡ
Giữ cho nhau muôn thuở buổi yêu đầu.

Đâu phải ai cũng chờ được mùa ngâu
Để Ô thước bắc cầu đêm tương ngộ
Đường nhân sinh có bao người đau khổ
Chữ trái ngang nào ở với riêng mình.

Xin đừng buồn vì duyên kiếp mong manh
Vững niềm tin chân thành không lay chuyển
Như loài hoa tình yêu màu tim tím
Cỏ May còn tìm kiếm đến ngàn năm.

DL 5 / 10 / 2017

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm