đâu vì
Đâu vì bên ấy mù sương
Mà nơi bến hẹn người thương không về
Đâu vì khuất nẻo sơn khê
Dòng sông thấp thỏm trăng thề chưa lên
Đâu vì lối sỏi gập ghềnh
Mà ta lại ngỡ chông chênh lòng mình
Đâu vì vừa chớm bình minh
Nỡ vội quên tình của buổi hoàng hôn
Đâu vì một chút giận hờn
Tự dưng đào hố đem chôn bóng người
Chôn ánh mắt, chôn nụ cười
Và lòng tự bảo hận mười kiếp sau .