khắc khoải từng mùa
Những lúc chiều buông nhà tỏa khói
Đôi lần nước đọng bóng trăng soi
Hồn ta thổn thức vương tình trỗi
Dạ hắn bồn chồn bỏ ái trôi
Mộng ước đông này tròn nghĩa bậu
Mong chờ hạ tới vẹn duyên tôi
Rằng hay chớ để sầu vương mắt
Có lẽ không còn lệ đắng môi.
20/11/2017