bài thơ tình số 3
"Tôi đã giết con tim tôi nữa rồi
Không một lời trăn trối hỡi người ơi"
Nghĩ chi nữa cho lòng thêm tơi tái,
Lạnh cả hồn một thân xác tàn tro.
Đã chết lịm rằng không hề tưởng nhớ,
Nhưng than ôi! Sao tôi quá dại khờ.
Người vô tâm hờ hững quá ơ thờ,
Còn riêng tôi say đắm hóa si mê.
Yêu chi lắm? Giờ đây ôm đau khổ,
Tôi giết tim tôi một kiếp thẫn thờ.
Tôi có tội chi đâu hỡi người?
Vườn xuân tôi chưa hề có hoa tươi.
Yêu tha thiết lẽ nào tôi có tội?
Sao riêng tây ôm một mối u hoài...
Ơi mắt biếc môi son ngao ngán ấy!
Ôi mi nhung má đỏ kiều diễm kia.
Tôi run rẩy như dây đàn lên phím,
Tôi vỡ tan như con sóng vỗ bờ.
Phút bên người tôi chỉ biết ngẩn ngơ,
Tôi đã thấy chính điều tôi giấu kỹ.
Những hiện thực khoác tấm chăn huyền bí,
Và với tôi, người phủ tấm rèm nhung...
Và với người, tôi như chuông gió rung.
Nhưng than ôi! Sao tôi quá dại khờ,
Cứ yêu hoài... yêu đắm đuối say mê.
Không đoạn tuyệt với mối sầu thiên cổ,
Cứ vương mang lấy món nợ ngàn đời!
Trong cơn đau, khi đang tỉnh lúc mơ
Cứ kêu mãi người làm tôi đau khổ.
Cố quên đi nhưng lòng càng thương nhớ,
Cố hững hờ nhưng lòng thêm đê mê.
Em ơi em! Sao còn mãi ê chề,
Khiến tim tôi nát tan như tự xé.
Tu Bông 19/03/2011