1217 - nhân duyên …
Trời xuân xưa đã riêng tình
Bến mê lạnh vắng bóng hình trong nhau
Heo may thèm khát hương cau
Vôi nồng quá, úa hương trầu ngày vui
Ngâm xuân hoa nẫu ngậm ngùi
Trái tim nhói buốt tiếc nơi xuân thì
Âm thầm con tạo vân vi
Lạnh lùng kiếp phận bì suy tình người
Hững hờ nhụy nát đưa thoi
Ti - gôn hai nửa càng oi ngày nồng
Vật vờ trôi mấy khúc đông
Ngã ba bắt gặp bão lòng khơi vơi …
Nhân duyên chung một khoảng trời
Nắng bừng hương nắng xanh tươi mộng ngàn
Bông hồng tươi ngát vườn hoang
Bến xuân thỏa giấc mơ vàng trăng lơi!
28 - 3 - 2013*