tỉnh giấc mơ hoang
Đêm mặc tưởng dẫn hồn vào hoang cảnh
Nụ chồi nhung thầm lặng sắc phong tơ
Đưa giấc mộng ngấm men say sương thánh
Ánh trăng ngà đỏng đảnh sánh hai bờ
Đêm rờ rẫm hồn ngu ngơ thoát tục
Gió mài lên vòm ngực nở hoa ngàn
Hương lất phất khuấy trào cơn sắc dục
Bến diệu kỳ dẫy khúc vỗ hoài lang
Ngõ Diêm Đài hoa đăng mùa mở hội
Sóng dạt dào sóng nổi trắng mù khơi
Tận địa ngục hồn quên thân tù tội
Giấc Chiêm Tà đẫn lối vỡ đêm hoang!
Hương da thịt lênh loang đồi dạ thảo
Nắng lên thần sương hóa kiếp phù sinh
Tấu khúc nhạc nguôi ngoai đời con tảo
Khúc nghê thường buông tháo cỏi hồi sinh!
Hồn đường đột ẩn mình sâu trong mộng
Cảnh thiên đàng nay bổng hóa quỷ ma
Trong cơn sợ chân chạy về khoảng trống
Cõi gian trần vang động tiếng xót xa
Trăng leo lắt ánh ngà rơi tan vỡ
Mây ôm sầu quá hạn bấy dung nhan
Hồn bổng muốn nán không vế dương thế
Bởi oan tình dâu bể khắp trần gian....
Hoàng Diêm phán tấm tàn thân tơi tả
Xóa tên nàng xoa cả hết tên ta
Giọt sương lạnh giọt lên từng chiếc lá
Ta thẩn thờ ... mơ ngã chết bên song....
Bài này đã được xem 1151 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|