thương lắm miền trung quê tôi - thơ kim minh
THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG QUÊ TÔI
Ôi Khúc ruột miền trung lam lũ !
Chứa mảnh đời áo rũ quần xăn
Cơ hàn gắn phận khó khăn
Nắng khô rát mặt, gió nhăn ruộng mềm
Trăng Nam xót, niềm đau dạ rứt
Bắc phương trời thao thức vì thương
Miền trung chịu cảnh tai ương
Giông cuồng bão lũ thê lương lụi tàn
Mô điệu khúc ... Nam Đàn - Xứ Nghệ
Tê câu hò … Nhật Lệ- Đông Ba
Ví von tình Mẹ thiết tha
Nỏ màng vinh nhục, nuôi ta thành người
Thương thơ trẻ miệng cười lấm đất
Xót Cha già tất bật dầm sương
Lưng còng, vai mỏi ruộng nương
Mắt quầng sâu thẳm vì thương con khờ
Quê tôi đó ! Đôi bờ vĩ tuyến
Hơn một lần binh biến nồi da
Trải qua mấy bận phong ba
Tình ca nước mắt … Sử ca anh hùng
Quê tôi ấy cả vùng tai biến
Gợi lòng buồn đau điếng trong xa
Bút nghiêng dòng chữ thiết tha
Mượn vần nắng ấm rọi xoa quê nghèo.
Kim Minh