vì tiền anh mất em +
Bởi đam mê sự xa hoa hào nhoáng
Em bước đi chẳng thèm ngoảnh mặt nhìn
Đã vội quên phụ bỏ một chân tình
Cũng do nghèo nên em khinh em bỏ
Giờ em đã trở thành người hai họ
Thì cớ gì tôi mãi nhớ về em
Rồi từng đêm giọt lệ đẫm ướt nhèm
Tôi khóc mãi vì thương em nhiều lắm
Đến một ngày giữa màn đêm thăm thẳm
Có một người bước lại nắm tay tôi
Thì ra ngài là vị thần bóng tối
Ngước mắt nhìn khe khẻ hỏi một câu
Ngài trả lời : ánh sáng đã vụt mau
Nên ta đến đem theo màu tăm tối
Ban cho con sống đến cuối cuộc đời
Em biết không ? Anh rã rời đau đớn
Vừa mất em , thần ánh sáng lại hờn
Nên mặc anh trong đau đớn ê chề
Trước mắt anh bóng người xưa hiện về
Anh vẫn nhớ lời hẹn thề năm ấy
Trước cổng trường với bó hoa trong tay
Anh trao em bao nồng cay nguyện ước
Đến bây giờ anh không sao quên được
Kĩ niệm xưa cứ lần lượt dâng tràn
Nhưng em thời đang nhung gấm cao sang
Làm gì nhớ mà hoài mang kí ức
Anh giờ đây cầu mong em hạnh phúc
Còn anh luôn giữ cảm xúc ngay nao
Mắt đã mù anh chẳng dám ước ao
Dòng châu kia đã không trào dâng nữa
Lang thang bước dù ngày nắng hay mưa
Vẫn đi mãi dù trưa hè nắng hạ
Anh đi mãi qua vỉa hè phố xá
Bán vần thơ tình sầu đã vụt tan
Bán tiểu thuyết và cung đàn thuở nọ
Nhưng trong lòng anh luôn nhớ về em.
18/2/2017