xuân cô liêu
Ai cũng có mùa xuân đầy mộng ước
Còn mình sao xuân đến thật cô liêu
Một mình đi trong gió lộng trời chiều
Chân cứ bước mà hồn vô định hướng
Xưa xuân đến với ngập tràn mơ ước
Nay xuân về lòng lại thấy hanh hao
Cơn gió chiều ngỡ dao cắt tim đau
Thấy sợ lắm những ngày xuân họp mặt
Tay tự nắm, mười ngón đan siết chặt
Tự vòng tay ôm lấy trái tim khô
Mái tóc giờ bạc trắng tựa sóng xô
Đôi mắt kém nhìn cuộc đời mờ ảo
Có say đâu sao đất trời chao đảo
Thấy hồn mình cứ ngớ ngẩn lâng lâng
Ngẫm chuyện đời rồi lại thấy bâng khuâng
Khi tự khóc lúc tự cười vô cớ
Thôi cố sống hết một đời trắc trở
Còn mấy trăng cũng lây lất cho xong
Ngày qua ngày rồi sẽ hết long đong
Khi nhắm mắt lòng chẳng còn vướng bận