truyện thơ cổ tích vầng trăng
Xa xưa ngày sáng tối đêm
Mười lăm trời lại tối đen mịt mù
Chẳng ai đi đến thăm chùa
Trời đen tối mịt trong chùa vắng tanh
Chỉ có một cặp vợ chồng
Hơn tám mươi tuổi vẫn viếng thăm chùa
Tối đêm vừa té vừa đi
Đêm rằm nào cũng đến chùa tụng kinh
Cả làng chẳng có ai thăm
Đêm về thì ngủ lặng im trong nhà
Trời cao ngó thấy xót xa
Vợ chồng già đó rằm đêm đến chùa
Nhiều rằm giông tố bão mưa
Vẫn dìu nhau đến nghe kinh từng rằm
Trời đành hiện bóng một đêm
Trước chùa trời đứng lặng im ngóng chờ
Chờ vợ chồng đó ra về
Trời đón đường hỏi đêm khuya tối mờ
Già rồi mà vẫn còn đi
Sao thấy đường ngõ mà về trong đêm
Trời tặng một hòn đá viên
Nó có ánh sáng rọi đường đêm cho
Hãy ném lên trời ném đi
Sẽ treo lơ lững đêm khuya rọi đường
Vợ chồng cúi đầu cám ơn
Ông cầm viên đá ném ngay lên trời
Đá treo lơ lửng sáng ngời
Rọi sáng đường ngõ tuyệt vời đêm thanh
Vợ chồng quay lại kiếm ông
Cám ơn lần nữa nhưng không thấy người
Chỉ biết cám ơn với trời
Đêm nay đường ngõ sáng ngời biết bao
Vợ hỏi chồng đặt tên sao
Hòn đá trời tặng trời trao đêm này
Vừa đi vừa miệng mỉm cười
Một chút ông nói đôi lời: VẦNG TRĂNG
08.10.2017
Truyện Thơ Cổ Tích
Vầng trăng
Bài này đã được xem 845 lần
|
Người đăng:
|
mongtho
|
|
|