trời thương
Ta đã bỏ cả một trời thương nhớ
Lại đa mang một mối nợ thời gian
Khi lẩn thẩn bước qua đời một chặng
Nghoảnh nhìn mình ôi bóng đổ chiều hoang
Sương sớm chưa tan sao nắng vội tàn
Để khắc khoải ta ngục tù khờ dại
Nhắm mắt lại chưa nhìn ra thực tại
Mở mắt ra vẫn tan tác âm u
Bởi đau thương bởi ấm ức hận thù
Nên vẫn sống như người ngu muôn thuở
Nếu có thể tôi ơi xin nhìn lại
Đuổi mù tăm cho nắng tắm thân mình.
Bài này đã được xem 872 lần
|
Người đăng:
|
Tường Minh
|
|
|